PHÂN TÍCH NHÂN VẬT TRÀNG TRONG TRUYỆN NGẮN VỢ NHẶT CỦA NHÀ VĂN KIM LÂN
Dàn ý chi tiết:
A. Mở bài:
- Giới thiệu tác giả Kim Lân và truyện ngắn Vợ Nhặt
- Giới thiệu nhân vật Tràng có vai trò quan trọng trong tác phẩm
B. Thân bài:
Mở đầu của tác phẩm ‘Vợ nhặt’ là hiện thức nạn đói kinh hoàng năm 1945. Với tài năng bậc thầy khi viết về người nông dân và vùng quê Việt Nam, Kim Lân đã phác họa thành công nạn đói năm 1945 hiện ra thật ám ảnh
Cảng chết chóc tối tăm và ảm đạm như bao trùm xóm nghèo này.
– Xuất thân của Tràng:
Dân ngụ cư
Làm nghề đẩy xe bò sống cùng với mẹ già
Và Tràng và mẹ đề là dân ngụ cư cho nên học đề bị khinh miệt, phải ở bìa làng với cuộc sống nghèo khó
– Ngoại hình:
Tràng có ngoại hình xấu xí và thô kệch “Đầu trọc nhẵn, hai con mắt nhỏ tý, gà gà, cái lưng to rộng như lưng gấu”,…
>>> Tràng là một người nông dân bình dị, nghèo khổ lại xấu xí. Trong nạn đói khủng khiếp Tràng lại lấy được vợ mà nói cho chính xác hơn thì Tràng ‘nhặt được vợ’
– Tình huống nhặt được vợ của Tràng( Diễn biến tâm lý nhân vật Tràng)
Phân tích tâm trạng nhân vật Tràng: Thực chất là phân tích diễn biến tâm trạng của nhân vật trước niềm hạnh phúc “vợ nhặt”.
– Hạnh phúc đến quá tình cờ khiến Tràng choáng váng. “Mới đầu anh chàng cũng chợn” nhưng ngay sau đó lại “tặc lưỡi một cái: – Chật, kệ!”. Tấm lòng thương người và sâu xa bên trong là niềm khao khát hạnh phúc, đã khiến Tràng dám liều lĩnh thách thức với cái đói (dẫn người đàn bà về nhà, mua dầu thắp…).
– Kim Lân đã diễn tả rất hay tâm lí của Tràng trước cái hạnh phúc tình cờ nhặt được.
+ Đoạn văn miêu tả cảnh Tràng đưa vợ về nhà đã thể hiện chân thực tâm trạng của một anh chàng dở hơi mà bỗng nhiên có vợ. Niềm hạnh phúc bộc lỗ rõ nét mặt và cử chỉ của nhân vật: “Mặt hắn có một vẻ gì phớn phở khác thường. Hắn tủm tỉm cười nụ một mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh”; thấy bọn trẻ con chạy ra đón, “Tràng vội vàng nghiêm nét mặt, lắc đầu ra hiệu không bằng lòng” vì sợ chúng đùa dai như mọi khi; biết mọi người trong xóm đang chăm chú nhìn mình, hắn thích ý và “cái mặt cứ vênh lên tự đắc với mình”; lúc chỉ có hai người trên quãng đường vắng, “hắn định nói với thị một câu rõ tình tứ mà chẳng biết nói thế nào. Hắn cứ lúng ta lúng túng, tay nọ xoa xoa vào vai kia đi bên bạnh người đàn bà”. Vì e thẹn, ngượng nghịu, nên cuộc đối thoại giữa Tràng và người đàn bà thật rời rạc, toàn những lời nhát gừng, cộc lốc. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, đến nỗi hai người đi bên nhau mà vẫn chưa kịp hết xa lạ với nhau. Xúc động nhất là đoạn văn miêu tả trực tiếp những cảm giác trong lòng Tràng: “Trong một lúc Tràng hình như quên hết những cảnh sống ê chề, tăm tối hàng ngày, quên cả cái đói khát ghê gớm đang đe dọa, nên cả những tháng ngày trước mặt. Trong lòng hắn bây giờ chỉ còn tình nghĩa giữa hắn với người đàn bà đi bên. Một cái gì mới mẻ, lạ lắm, chưa từng thấy ở người đàn ông nghèo khổ ấy. Nó ôm ấp, mơn man khắp da thịt Tràng, tựa hồ như có bàn tay vuốt nhẹ trên sống lưng”. Cái cảm giác mà Tràng không biết gọi là gì ấy, chính là hạnh phúc.
+ Cho đến sáng hôm sau, lúc hai người đã thực sự là vợ chồng rồi, Tràng vẫn còn ngỡ ngàng: “Trong người êm ái lửng lơ như người vừa ở trong giấc mơ đi ra. Việc hắn có vợ đến hôm nay hắn vẫn còn ngơ ngàng như không phải”.
+ Sức mạnh kì diệu của hạnh phúc đã làm thay đổi hẳn con người Tràng. Không còn cái dáng đi “ngật ngưỡng”, “từng bước mệt mỏi”, “cái đầu trọc nhẵn chúi về đằng trước”; bây giờ đã cái dáng đi đàng hoàng và tỉnh táo: “Hắn chắp hai tay sau lừng lững thững bước ra sân”, và sau đó lại cái dáng “xăm xăm chạy ra giữa sân, hắn cũng muốn làm một việc gì để dự phần tu sửa lại ngôi nhà”. Sự thay đổi của dáng vẻ bên ngoài nói lên sự thay đổi lớn lao của tâm hồn. Nhìn cảnh người mẹ đang dọn vườn, người vợ đang quét sân, Tràng vô cùng xúc động. “Cảnh tượng ấy thật đơn giản, bình thường nhưng đối với hắn lại rất thấm thía cảm động. Bỗng nhiên hắn thấy hắn thương yêu gắn bó với cái nhà của hắn lạ lùng. Hắn đã có một gia đình. Hắn sẽ cùng vợ sinh con đẻ cái ở đấy. Cái nhà như cái tổ ấm che mưa che nắng. Một nguồn vui sướng phấn chấn đột ngột tràn ngập trong lòng. Bây giờ hắn mới thấy hắn nên người, hắn thấy hắn có bổn phận lo lắng cho vợ con sau này”. Người đàn ông dở hơi ấy đến lú này đã trở nên tỉnh táo “nên người”, có ý thức sâu sắc về tình cảm và trách nhiệm gia đình, đồng thời cũng biết nghĩ đến tương lai.
C. Kết luận
-Khẳng định lại tầm quan trojng của nhân vật Tràng cùng với nghệ thuật xây dựng nhan vật đặc sắc của Kim Lân, góp phần làm tạo lên thành công của tác phẩm.
-Việc miêu tả tâm trạng nhân vật Tràng cho thấy ngòi bút tài hoa của Kim Lân và đồng thời làm nên giá trị nhân đạo sâu sắc của tác phẩm.
No comments:
Post a Comment